Lần đầu gặp gỡ nơi Dao Trì, chàng là Trường Lưu thượng tiên cao cao tại thượng, còn nàng thì lén lẻn vào, biến thành sâu nhỏ nằm trên cây, lại bị gió thổi rơi xuống chén rượu của chàng.
"Không cẩn thận rơi xuống sao?"
Nở nụ cười nhàn nhạt mà từ bi, đó là nụ cười duy nhất của chàng mà nàng thấy trong cuộc đời này, nhưng lại là dành cho một con sâu nhỏ bé.
Ước hẹn một năm, dốc hết sức lực, chỉ vì một ngày có thể gọi chàng một tiếng "Sư phụ".
"Sư phụ, tại sao người lại thu nhận con làm đồ đệ?"
Chàng không nói gì, chỉ tặng cung linh cho nàng, khẽ vuốt đầu nàng. Bóng dáng trắng không nhiễm chút bụi trần giữa màn trời rợp đỏ kia, ngày ngày đứng ở mỏm đá Lộ Phong nơi Tuyệt Tình điện, trông coi thế gian vạn vật.
Nàng từng thề, sẽ không để chàng cô đơn một mình nữa.
Nhưng, sớm chiều bầu bạn, lặng lẽ bên nhau nơi Tuyệt Tình điện, cuối cùng vẫn phải đi tới kết thúc.
Vì cứu chàng, nàng phạm phải tội ác tày trời. Ấy vậy mà...
"Sai chính là sai." Chàng vẫn lãnh đạm như cũ.
Tám mươi mốt cây đinh Tiêu Hồn, còn có thanh kiếm Đoạn Niệm giơ lên thật cao kia. Kiếm Đoạn Niệm, người đoạn tình...
Sư phụ, người có biết bị người mình thích nhất moi tim rút xương đau đến thế nào không?
Người có biết cảm giác đau thương đến cùng cực, lại vẫn như trước cố ôm lấy kí ức hạnh phúc, không muốn lãng quên, ngày đêm đều nhung nhớ một người khổ sở đến thế nào không?
Ta không tin chính, cũng không tin tà, không tin hạnh phúc, nhưng mà ta tin tưởng chàng.
Cho nên, mỉm cười chẳng buông tay, cho dù là, tình yêu còn lạnh lẽo hơn cả cái chết.
“Chàng là người dịu dàng nhất thế gian, cũng là kẻ vô tình nhất thiên địa. Ta cố gắng suốt bao năm cũng không thể hiểu được chàng, nhưng giờ thì đã không cần và cũng không muốn hiểu nữa rồi, chết hay sống, chàng đang nằm trong tay ta, ta muốn thế nào cũng được.”
“Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, trước kia ta tưởng rằng ta có cả thiên hạ, nhưng hóa ra tất cả đều là giả. Người yêu ta, vì ta mà chết, người ta yêu, một mực muốn ta chết. Người ta tin, phản bội ta, người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không cần gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, chàng cũng bức ta! Chàng tưởng rằng đến bây giờ ta còn có thể quay đầu lại sao?”
“Nàng là của ta, Bạch Tử Họa, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám để đệ tử của ngươi tổn hại nàng một phân, ta sẽ giết cả nhà ngươi, nếu ngươi dám vì người trong thiên hạ tổn hại nàng một li, ta sẽ giết cả người trong thiên hạ!”
"Đoạn Niệm đã tàn,Cung Linh đã nát.Ta và chàng thầy trò giờ đây ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Bạch Tử Họa, những gì đã làm trong kiếp này, ta chưa từng hối hận, nhưng nếu có thể quay lại từ đầu, ta không bao giờ muốn yêu chàng nữa..."
“Trước giờ thiếp đều không tin chính, không tin tà, không tin hạnh phúc, nhưng thiếp tin chàng, sư phụ...”
"Lòng người như dòng nước, rất nhiều thứ không thể phân rõ. Rất nhiều chuyện, càng muốn làm rõ lại càng hoang mang, một khi lòng đã có chấp niệm, tựa như cuộn len càng gỡ càng rối" -Bạch Tử Hoạ-
"Những việc ta làm ở kiếp này, ta chưa từng hối hậnnhưng nếu bắt đầu lại lần nữa, ta không bao giờ muốn yêu chàng."
"Nếu có thể, nàng không cần trưởng thành, nàng muốn mãi mãi chỉ là một đứa trẻ trong mắt người"
"Thế gian này ai quy định nàng yêu ai thì người ấy phải yêu lại nàng? Nàng trả giá vì hắn thì hắn nhất định sẽ báo đáp nàng?"
"Đã xa cách với người mình yêu, có oán hận cũng không để làm gì. Sau này khi già, rất già rồi, quay đầu lại nhìn, tất cả cũng chỉ là hư ảo."
''Chết thì có gì khó, sống trong cô đơn day dứt mới là điều đáng sợ.''
"Sức mạnh khiến con người hạnh phúc nhất, đó chính là lãng quên."
"Yêu một người đôi khi rất đơn giản, chỉ cần một lời thừa nhận mà thôi."
"Đừng hận, đừng bao giờ đánh mất cơ hội hạnh phúc. Ta tin chỉ cần có lòng, thế gian này không gì không thể cứu vãn."
"Ta không thay đổi, ta chỉ sợ. Lòng ta cũng chỉ có thể chứa nàng, không thể chứa thêm nhiều thị phi như vậy được nữa. Mấy năm ta thường nghĩ, tình thương cao thượng? Đó đơn giản chỉ là đầu môi chót lưỡi? Hay là một loại cảm giác phải hiến dâng hạnh phúc của mình, hi sinh tất cả mọi thứ mới có được? Đời này ta sống vì Trường Lưu, sống vì Tiên giới, sống vì chúng sinh, nhưng chưa từng làm gì cho nàng. Ta phụ nàng, phụ cả bản thân ta. Hai chúng ta đều sai nên bị tổn thương nhau. Bây giờ khó lắm mới có cơ hội làm lại, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng lần nữa"
"Nếu như ngay cả người quan trọng nhất bên cạnh ta, ta cũng bảo vệ không nổi, cái chức Ma Quân này ta làm còn ý nghĩa gì nữa. Bạch Tử Họa, nếu ngươi để bọn đồ đệ của ngươi làm hại nàng, ta sẽ diệt cả môn phái ngươi. Nếu ngươi dám để người trong thiên hạ tổn hại đến cọng tóc của nàng ta sẽ giết hết người trong thiên hạ".
"Cốt Đầu, đừng nhìn! Cốt Đầu, đừng chết, nghe lời ta, nàng đừng chết. Cho dù cả thế gian này không ai yêu nàng, thì nàng cũng phải tự yêu bản thân mình cho thật tốt"
"Nếu nàng nhìn thấu tình yêu mà Hiên Viên Lãng và Sát Thiên Mạch dành cho mình chỉ là sự cố chấp và ảo giác, vậy ta thì sao? Nàng có nghĩ tình cảm ta dành cho nàng là tình cảm như thế nào không? Trong lòng nàng, ta có vị trí gì?
Hay qtqđ 😍
Trả lờiXóa